Họ và tên: Thân Thị Hồng Nhung Lớp: 11C4 Trường: THPT Đông Triều. MÁI TRƯỜNG TÔI YÊU. "Khi ta ở chỉ là nơi đất ở Khi ta đi đất bỗng hóa tâm hồn..." Nhưng có lẽ đối với ngôi trường THPT Đông Triều thì không hẳn là như vậy, "ngôi nhà" ấy đã hóa "tâm hồn" trong tôi ngay cái lúc mà tôi mới chân ướt chân ráo bước qua cánh cổng trường. Chỉ hơn 1 năm học gắn bó với trường thôi, mà sao tôi đã da diết nhớ, nhớ những kỉ niệm vừa qua, nhớ cả những tháng ngày đang và sẽ là kỉ niệm... Tôi nhớ những ngày thu có "tiếng trống trường rộn rã làm tan cái nắng hè, dịu đi những tiếng ve còn vương trên vòm cây xanh lá...”. Có ai đó dã nói “ngày tựu trường là khi mùa hè tan ra và mùa thu ùa đến”. Mùa hè tan ra với những tiếng ve thi thoảng còn vương lại như muốn níu kéo chút thanh sắc của mùa qua, tan ra với những cơn mưa bất chợt trên sân trường và tan ra theo cơn gió heo may dịu dàng trên những vòm lá xanh. Mùa hè khép lại những ngày vui chơi thỏa ...
Có thể thật buồn, nhưng ngày mai chắc chắn sẽ mỉm cười với bạn. Chỉ cần bạn dũng cảm, giữ chặt niềm tin và tiến về phía nó. Có thể ngày hôm qua của bạn là cả một khoảng không gian ấm áp. Trong quá khứ lấp lánh ấy, mọi thứ đều ngọt ngào quá đỗi, khiến ta tưởng chừng mình không thể thoát ra. Dù hạnh phúc thường ngắn ngủi và mong manh lắm, nhưng ta vẫn gắng sức, vươn đôi bàn tay nhỏ bé của mình ra mong giữ chặt được lấy nó. Nhưng sau cùng, nó vẫn ở lại đó. Ở lại ngày hôm qua. Có thể ngày hôm qua của bạn là cả một miền kí ức yêu thương rực rỡ. Với những kỉ niệm chỉ chạm nhẹ vào thôi đã như muốn vỡ òa. Với những nụ cười và vô vàn giọt nước mắt không tên. Với những cái nắm tay hay những cái ôm thật nhẹ đôi khi ta vẫn vô tình mang theo vào giấc mơ khó dứt. Với những lời nói sưởi ấm ngày đông. Nhưng sau cùng, nó đã ở lại đó. Ở lại ngày hôm qua... Có thể ngày hôm qua của bạn là vị mặn chát cứ đọng lại khóe môi. Khi câu “chia tay” bật ra trong tiếc nấc. Khi ta chấp nhận rời xa...