Chuyển đến nội dung chính

Mái trường tôi yêu



Họ và tên: Thân Thị Hồng Nhung
Lớp: 11C4
Trường: THPT Đông Triều.


MÁI TRƯỜNG TÔI YÊU. 

"Khi ta ở chỉ là nơi đất ở 
Khi ta đi đất bỗng hóa tâm hồn..." 
Nhưng có lẽ đối với ngôi trường THPT Đông Triều thì không hẳn là như vậy, "ngôi nhà" ấy đã hóa "tâm hồn" trong tôi ngay cái lúc mà tôi mới chân ướt chân ráo bước qua cánh cổng trường. Chỉ hơn 1 năm học gắn bó với trường thôi, mà sao tôi đã da diết nhớ, nhớ những kỉ niệm vừa qua, nhớ cả những tháng ngày đang và sẽ là kỉ niệm... 



Tôi nhớ những ngày thu có "tiếng trống trường rộn rã làm tan cái nắng hè, dịu đi những tiếng ve còn vương trên vòm cây xanh lá...”. Có ai đó dã nói “ngày tựu trường là khi mùa hè tan ra và mùa thu ùa đến”. Mùa hè tan ra với những tiếng ve thi thoảng còn vương lại như muốn níu kéo chút thanh sắc của mùa qua, tan ra với những cơn mưa bất chợt trên sân trường và tan ra theo cơn gió heo may dịu dàng trên những vòm lá xanh. Mùa hè khép lại những ngày vui chơi thỏa thích, khép lại những chuyến đi của cô cậu học trò để mở lòng đón mùa thu đến . Có phải chăng thiên thiên và tạo hóa đã dành riêng mùa thu cho ngày tựu trường? Chẳng vậy mà mùa thu lúc nào cũng trong trẻo, tinh khôi và sâu lắng! Tôi bắt gặp mùa thu đâu phải chỉ trên những cành bàng, cành hoa sữa hay xà cừ. Tôi rưng rưng niềm biết ơn khi nhận thấy một mùa thu dịu hiền, thiết tha và nhiệt huyết trong ánh mắt trìu mến của thầy cô, tôi ấm lòng và hồ hởi trong cái khoác tay thân mật và nụ cười tươi tắn của những người bạn. Và tôi sẽ nhớ mãi khoảnh khắc trái tim tôi rung lên theo từng nhịp trống trong ngày lễ khai giảng. Có thể nhiều năm sau tôi sẽ quên hình ảnh thầy hiệu trưởng đứng trên sân khấu ngày hôm ấy nhưng sẽ không bao giờ quên giây phút lòng tôi hân hoan đến lạ, cùng một lúc bừng lên một tình yêu tha thiết với mái trường thân yêu và bừng lên một niềm tin, một ước mơ cháy bỏng của thời học sinh cắp sách đến trường… 

Vậy là lại một năm học mới bắt đầu giữa phút giao mùa ngọt ngào kia và mở ra cả một thế giới rực rỡ sắc màu sau cánh cổng trường. Thế giới ấy được dệt lên bằng tri thức và tình thương. Người dệt lên thê giới ấy không ai khác là thầy cô! Ôi Thầy, Cô! Hai tiếng ấy mới thật thân thương mà thiêng liêng làm sao! Thầy cô là những người lái đò cần mẫn, ngày đêm không quản khó khăn, cực khổ để đưa bao thế hệ học trò đến bến bờ của tri thức. Có khi thầy cô dẫn tôi đến với những phép toán thú vị, có khi say mê trong thế giới văn chương đầy màu sắc và có lúc dâng trào niềm tự hào khi quay về lịch sử hào hùng của dân tộc. Và không chỉ kiến thức, thầy cô còn là những người cha, người mẹ sẵn sàng lắng nghe và dẫn dắt học trò của mình vượt qua sóng gió của cái tuổi “ẩm ương” để trưởng thành hơn, chín chắn hơn… Những bài học làm người, bài học về tình yêu, về ước mơ và cuộc sống chắc chắn tôi sẽ nhớ mãi trên bước đường đời của mình. Và chắc chắn rồi, tôi sẽ không bao giờ quên người đã chắp cánh cho tôi những ước mơ. Quên làm sao được người đã dạy tôi biết mạnh mẽ vượt qua những khó khăn, trắc trở của cuộc sống, dạy tôi biết yêu thương và trân trọng những hạnh phúc bình dị nhưng giá trị mà tôi không nhận ra… Bình dị và thân quen như tiếng giảng bài của thầy cô vậy… 

“Tiếng của thầy ấm áp truyền vào trang vở với bao khát vọng 
Như gió ươm mầm sống hôm nay,vì một tương lai 
Cuộc sống muôn màu vẫn đó,những hi vọng cùng bao ước mơ 
Mãi nhớ lời thầy dìu dắt em không quên! 
Ngày tháng êm đềm xưa ấy, sẽ không bao giờ tan biến đi 
Lời thầy luôn ở trong tim em…” 

Mái trường này còn là “ngôi nhà” cất giữ cả một thời “hồn nhiên mơ mộng nhiều vu vơ” của những ngày tháng cuối cùng trong thời học sinh của tôi. Biết bao kỉ niệm, vui có, buồn có nhưng tất cả đều đẹp và lung linh. Đó là dãy hành lang đầy nắng và gió, là phòng học thân thương với những gương mặt bè bạn. Đó là những buổi ra chơi, bạn bè túm năm tụm ba nơi hàng ghế đá, dưới tán lá cây cổ thụ xanh mát, cùng nhau nói chuyện rôm rả, hay những buổi chiều muộn cố nán lại, đi lang thang trên sân trường thả hồn vào những chiếc lá vàng bay trong gió và lắng nghe tiếng chổi của bác lao công. Đó là những rung động đầu đời trong sáng, hồn nhiên và ngây thơ, là những “mối tình” không đầu không cuối, nhẹ nhàng thôi mà vẫn khiến người ta phải nhớ mãi. Đó là những lần đứng trước một ngôi trường khác trong kì thi đội tuyển, tôi thấy trái tim mình rộn lên một cảm xúc thật đặc biệt và tự nhủ mình phải cố gắng thật nhiều để không phụ lòng thầy cô, xứng đáng là học sinh của ngôi trường 50 năm bề dày thành tích. Đó là lần đầu tiên tôi biết tiếc nuối đến nao lòng khi ngắm cánh phượng hồng đỏ rực và nghe tiếng ve râm ran khúc ca ngày chia tay. Chưa bao giờ tôi muốn thời gian ngừng trôi như lúc ấy! Thời gian ơi, trôi chậm chậm thôi để tôi kịp níu giữ chút gì cho riêng tôi. Để tôi kịp ghi nhớ tất cả những gì thuộc về mái trường này vào trong hộp hồi ức và giữ thật chặt trong tay. Để thời gian dù có lạnh lùng trôi đi thì tôi cũng không bao giờ để vuột mất “kho báu” ấy, vuột mất một điểm tựa vững vàng cho tôi bước vào chặng đường mới nhiều chông gai mà không khi nào nản lòng. Vì tôi biết, phía sau tôi luôn là ánh mắt dõi theo động viên của thầy cô, của bè bạn. Vì tôi biết, mình luôn có một nơi để trở về dù có là ai, ở đâu chăng nữa. Cánh cổng trường ấy sẽ luôn mở cửa đón chào tôi dù cho những cánh cổng khác của cuộc sống có nghiệt ngã khép lại. Và dù có đi đâu, tôi vẫn sẽ luôn tự hào về mái trường mang bề dày truyền thống của mình… 

Ngôi trường Đông Triều thân thương không biết tự bao giờ đã trở thành một phần không thể thiếu của kí ức tuổi thơ trong tôi. Và tôi yêu từng góc nhỏ nơi đây, yêu tất cả những gì đã thuộc về kỉ niệm. Tôi yêu cả những ngày tháng chưa tới, sẽ những ngày tháng cuối cùng mà tôi được học tại mái trường này.... 

Lại một ngày 20-11 nữa tới, hơn lúc nào hết, trong tôi lại rạo rực một niềm cảm xúc trân trọng và biết ơn. Cảm ơn nhiều lắm những thầy cô của con! Cảm ơn lắm mái trường thân yêu- nơi con đã và đang lớn lên từng ngày… 
“Như thời gian êm đềm theo tháng năm 
Như dòng sông gợn đều theo cơn gió 
Mang tình yêu,của thầy đến với chúng em 
Để dựng xây quê hương tương lai sáng ngời…” 
Đông Triều, tháng 11, năm 2012.




Nhận xét

  1. Hãy đến với phudienlanh.com nếu bạn cần sửa chửa hay mua đồ điện lạnh.
    Sử dụng bangtailinhhoat.com để việc vận chuyển hàng được dễ dàng thuận lợi
    Đến với shiphanguc.com để mua hàng từ Úc một cách dễ dàng nhất tại Việt Nam.
    Cần vận chuyển hàng hóa trong nước hãy đến với nhanhnhudien.com.
    Nếu đang cần tìm nơi cho thuê xe hãy ghé vào: chothuexe7cho.org nhé.
    Cần chuyển hàng hóa từ bất kỳ một nơi nào trên thế giới về Việt Nam hãy sử dụng dịch vụ của chuyenhangvevietnam.com để hàng về đến tay nhanh chóng nhé.
    Đến với sieuthiamazon.com nơi bạn mua sắm được các mặt hàng trên amazon tại VN một cách dễ dàng nhất.
    Cần chuyển tiền gấp đã có chuyentien247.com để phục vụ nhu cầu của bạn.

    Trả lờiXóa

Đăng nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[Văn học] Vẻ đẹp khuất lấp của người đàn bà hàng chài và người vợ nhặt

Ai đó đã từng nói “ Tác phẩm nghệ thuật chân chính bao giờ cũng là sự tôn vinh con người qua những hình thức nghệ thuật độc đáo”. Phải chăng vì vậy mà ta có thể bắt gặp nhiều nghệ sĩ có phong cách hoàn toàn khác nhau trên cùng một giao lộ của hành trình kiếm tìm và khám phá vẻ đẹp tâm hồn con người. Kim Lân với truyện ngắn “Vợ nhặt” và Nguyễn Minh Châu với tác phẩm “Chiếc thuyền ngoài xa” là một trường hợp như vậy. Nếu như với khả năng viết rất hay về nông thôn và cuộc sống của người dân quê, Kim Lân xây dựng thành công nhân vật người vợ nhặt qua tình huống truyện độc đáo thì với phong cách truyện đậm chất tự sự-triết lí, Nguyễn Minh Châu đã khám phá ra những nghịch lí trong cuộc sống của người đàn bà hang chài. Qua cả hai tác phẩm, các tác giả đều cho ta thấy được vẻ đẹp khuất lấp của người phụ nữ Việt Nam trong những hoàn cảnh khó khăn. Có thể nói, trong truyện ngắn "Vợ nhặt", nhân vật người vợ nhặt tuy không phải là nhân vật chính nhưng vẫn là một trong ba nhân vật quan t...

[Văn học] Cảm nhận hai khổ thơ đầu bài "Vội vàng"

Trong phong trào thơ mới những năm đầu thế kỉ 20, cây bút Xuân Diệu xuất hiện trên thi đàn như "một nguồn sống dào dạt chưa từng thấy ở chốn nước non lặng lẽ này" ( Hoài Thanh). Ông đã đem đến cho thơ ca đương thời một nguồn cảm xúc mới, thể hiện quan niệm sống mới mẻ với những cách tân nghệ thuật đầy sáng tạo. Những bài thơ của ông bao giờ cũng để lại ấn tượng sâu sắc với độc giả cả trên phương diện nội dung và nghệ thuật. "Vội vàng"( rút từ tập "Thơ thơ") là một thi phẩm như vậy. Bài thơ đã thể hiện tập trung sở trường của Xuân Diệu trong việc bộc lộ cái "tôi" và cách cảm nhận thiên nhiên, sự sống của mình, đặc biệt là qua hai khổ thơ đầu. Ngay khi bước vào thi phẩm, ta đã không khỏi ngỡ ngàng và ấn tượng với ước muốn kì lạ của thi sĩ: "Tôi muốn tắt nắng đi...bay đi" Đó rõ ràng không phải là ước mơ của một người khổng lồ "ghé vai gánh đỡ cả giang sơn", cũng không phải là những ngông cuồng của tuổi trẻ, 4 câu thơ là k...

Như ngày hôm qua....

"Cuộc đời này dù ngắn, nỗi nhớ quá dài Và cũng đã đủ lớn để mong bé lại Như ngày hôm qua ..." ( Cô gái đến từ hôm qua) Những kí ức tuổi thơ trong tâm thức mỗi người hầu như luôn thập đẹp và đáng để nhớ về. Không chỉ nhớ thôi, có những khi ta khao khát mình có một "vé đi tuổi thơ" để trở về những ngày xưa. Phải chăng những "ngày xưa ấy" tốt đẹp hơn bây giờ? Có khi hoàn toàn là không phải. Vậy tại sao ta luôn cảm thấy ngày ấy hình như ta sống vui vẻ hơn? Khi còn bé, mỗi khi ngã đau, khi buồn bực và tủi thân, ta sẽ khóc òa lên nức nở chẳng kịp suy nghĩ những rồi sẽ cười trở lại và nhanh chóng vui vẻ như chưa có chuyện gì xảy ra. Ta cũng sẽ không đến gần, không cố tỏ ra yêu quý một người mà ta sợ hay không thích. Yêu là yêu và ghét là ghét. Ta cũng chẳng bao giờ cân nhắc để che giấu đi những cảm xúc thật sự của mình. Cũng vì thế mà khi còn bé, ta luôn nhìn cuộc đời bằng một đôi mắt háo hức và muốn khám phá. Mọi thứ mới mẻ đều thật thú vị. Ta dường như không...