Chuyển đến nội dung chính

[Sưu tầm] Tôi đã học được rằng....



Tôi đã học được rằng… lớp học tốt nhất thế giới là ở bên cạnh một người lớn tuổi.

Tôi đã học được rằng… khi bạn yêu, thì sự rạng rỡ thể hiện rất rõ trên khuôn mặt bạn.

Tôi đã học được rằng… tôi cảm thấy tuyệt vời hơn hẳn về chính mình khi tôi khiến cho người khác cảm thấy tuyệt vời hơn hẳn về chính họ.

Tôi đã học được rằng… những gì chúng ta làm cho bản thân mình sẽ chẳng được ai nhớ tới. Nhưng những gì chúng ta làm cho người khác thì sẽ luôn tồn tại.


Tôi đã học được rằng… một lời xin lỗi chân thành còn giá trị hơn tất cả số hoa hồng mà tiền bạc có thể mua được.

Tôi đã học được rằng… một lời nói nghiệt ngã đã nói ra thì cũng khó lấy lại như những sợi lông mỏng manh bay trong gió mạnh.

Tôi đã học được rằng… làm cho mình tử tế thì quan trọng hơn là làm cho mình đúng.

Tôi đã học được rằng… bạn không bao giờ nên từ chối món quà từ một đứa trẻ, dù món quà đó có là gì.

Tôi đã học được rằng… dù cuộc sống có đòi hỏi bạn phải nghiêm túc đến đâu, nhưng ai cũng cần một người bạn đủ thân để có thể hành động hơi ngốc nghếch khi ở bên cạnh họ.



Tôi đã học được rằng… đôi khi tất cả những gì mà một người cần đến chỉ là một bàn tay để nắm lấy và một trái tim biết thấu hiểu.


Tôi đã học được rằng… chính những điều nho nhỏ xảy ra hàng ngày, chứ không phải một điều to lớn bất ngờ nào đó, khiến cho cuộc sống mỗi người trở nên đặc biệt.

Tôi đã học được rằng… bên dưới lớp vỏ cứng của bất kỳ ai, thì đều có một con người luôn muốn được yêu thương và tôn trọng.

Tôi đã học được rằng… tình yêu, chứ không phải là thời gian, mới có thể hàn gắn mọi vết thương.

Tôi đã học được rằng… tất cả những người mà tôi gặp đều xứng đáng được chào bằng một nụ cười. Và nụ cười cũng là một cách chẳng tốn kém gì để khiến khuôn mặt bạn xinh hơn ngay lập tức.


Tôi đã học được rằng… tôi không thể chọn những gì mà mình cảm thấy, nhưng tôi có thể chọn là mình sẽ làm gì về việc đó.

Tôi đã học được rằng… ai cũng muốn được ở trên đỉnh núi, nhưng thực ra, tất cả những niềm vui và sự trưởng thành đều diễn ra trên đường bạn leo lên núi kia.

Tôi đã học được rằng… bạn không thể làm cho ai đó yêu bạn. Tất cả những gì bạn có thể làm chỉ là hãy cứ trở thành một người đáng yêu. Phần còn lại là tùy vào người khác.

Tôi đã học được rằng… dù tôi quan tâm nhiều đến đâu, thì một số người cũng chẳng quan tâm lại. Nhưng như thế cũng chẳng sao cả vì tôi vẫn đã làm tốt phần của mình.



Tôi đã học được rằng… bạn không nên so sánh mình với những gì tốt nhất mà người khác có thể làm.

Tôi đã học được rằng… bạn luôn có thể tiếp tục đi được rất dài sau khi bạn nghĩ rằng bạn không thể đi nữa.

Tôi đã học được rằng… dù một người bạn tốt đến đâu, thì cũng có khi họ làm bạn tổn thương, và bạn cần tha thứ cho họ vì việc đó.

Tôi đã học được rằng… bạn không bao giờ nên nói với ai rằng những ước mơ của họ là bất khả thi hoặc kỳ dị. Như vậy sẽ làm họ rất ngượng, và thật tồi tệ nếu họ lại tin lời bạn nói.

Thục Hân (dịch)

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[Văn học] Vẻ đẹp khuất lấp của người đàn bà hàng chài và người vợ nhặt

Ai đó đã từng nói “ Tác phẩm nghệ thuật chân chính bao giờ cũng là sự tôn vinh con người qua những hình thức nghệ thuật độc đáo”. Phải chăng vì vậy mà ta có thể bắt gặp nhiều nghệ sĩ có phong cách hoàn toàn khác nhau trên cùng một giao lộ của hành trình kiếm tìm và khám phá vẻ đẹp tâm hồn con người. Kim Lân với truyện ngắn “Vợ nhặt” và Nguyễn Minh Châu với tác phẩm “Chiếc thuyền ngoài xa” là một trường hợp như vậy. Nếu như với khả năng viết rất hay về nông thôn và cuộc sống của người dân quê, Kim Lân xây dựng thành công nhân vật người vợ nhặt qua tình huống truyện độc đáo thì với phong cách truyện đậm chất tự sự-triết lí, Nguyễn Minh Châu đã khám phá ra những nghịch lí trong cuộc sống của người đàn bà hang chài. Qua cả hai tác phẩm, các tác giả đều cho ta thấy được vẻ đẹp khuất lấp của người phụ nữ Việt Nam trong những hoàn cảnh khó khăn. Có thể nói, trong truyện ngắn "Vợ nhặt", nhân vật người vợ nhặt tuy không phải là nhân vật chính nhưng vẫn là một trong ba nhân vật quan t...

[Văn học] Cảm nhận hai khổ thơ đầu bài "Vội vàng"

Trong phong trào thơ mới những năm đầu thế kỉ 20, cây bút Xuân Diệu xuất hiện trên thi đàn như "một nguồn sống dào dạt chưa từng thấy ở chốn nước non lặng lẽ này" ( Hoài Thanh). Ông đã đem đến cho thơ ca đương thời một nguồn cảm xúc mới, thể hiện quan niệm sống mới mẻ với những cách tân nghệ thuật đầy sáng tạo. Những bài thơ của ông bao giờ cũng để lại ấn tượng sâu sắc với độc giả cả trên phương diện nội dung và nghệ thuật. "Vội vàng"( rút từ tập "Thơ thơ") là một thi phẩm như vậy. Bài thơ đã thể hiện tập trung sở trường của Xuân Diệu trong việc bộc lộ cái "tôi" và cách cảm nhận thiên nhiên, sự sống của mình, đặc biệt là qua hai khổ thơ đầu. Ngay khi bước vào thi phẩm, ta đã không khỏi ngỡ ngàng và ấn tượng với ước muốn kì lạ của thi sĩ: "Tôi muốn tắt nắng đi...bay đi" Đó rõ ràng không phải là ước mơ của một người khổng lồ "ghé vai gánh đỡ cả giang sơn", cũng không phải là những ngông cuồng của tuổi trẻ, 4 câu thơ là k...

Như ngày hôm qua....

"Cuộc đời này dù ngắn, nỗi nhớ quá dài Và cũng đã đủ lớn để mong bé lại Như ngày hôm qua ..." ( Cô gái đến từ hôm qua) Những kí ức tuổi thơ trong tâm thức mỗi người hầu như luôn thập đẹp và đáng để nhớ về. Không chỉ nhớ thôi, có những khi ta khao khát mình có một "vé đi tuổi thơ" để trở về những ngày xưa. Phải chăng những "ngày xưa ấy" tốt đẹp hơn bây giờ? Có khi hoàn toàn là không phải. Vậy tại sao ta luôn cảm thấy ngày ấy hình như ta sống vui vẻ hơn? Khi còn bé, mỗi khi ngã đau, khi buồn bực và tủi thân, ta sẽ khóc òa lên nức nở chẳng kịp suy nghĩ những rồi sẽ cười trở lại và nhanh chóng vui vẻ như chưa có chuyện gì xảy ra. Ta cũng sẽ không đến gần, không cố tỏ ra yêu quý một người mà ta sợ hay không thích. Yêu là yêu và ghét là ghét. Ta cũng chẳng bao giờ cân nhắc để che giấu đi những cảm xúc thật sự của mình. Cũng vì thế mà khi còn bé, ta luôn nhìn cuộc đời bằng một đôi mắt háo hức và muốn khám phá. Mọi thứ mới mẻ đều thật thú vị. Ta dường như không...