Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 8, 2014

Mái trường tôi yêu

Họ và tên: Thân Thị Hồng Nhung Lớp: 11C4 Trường: THPT Đông Triều. MÁI TRƯỜNG TÔI YÊU.  "Khi ta ở chỉ là nơi đất ở  Khi ta đi đất bỗng hóa tâm hồn..."  Nhưng có lẽ đối với ngôi trường THPT Đông Triều thì không hẳn là như vậy, "ngôi nhà" ấy đã hóa "tâm hồn" trong tôi ngay cái lúc mà tôi mới chân ướt chân ráo bước qua cánh cổng trường. Chỉ hơn 1 năm học gắn bó với trường thôi, mà sao tôi đã da diết nhớ, nhớ những kỉ niệm vừa qua, nhớ cả những tháng ngày đang và sẽ là kỉ niệm...  Tôi nhớ những ngày thu có "tiếng trống trường rộn rã làm tan cái nắng hè, dịu đi những tiếng ve còn vương trên vòm cây xanh lá...”. Có ai đó dã nói “ngày tựu trường là khi mùa hè tan ra và mùa thu ùa đến”. Mùa hè tan ra với những tiếng ve thi thoảng còn vương lại như muốn níu kéo chút thanh sắc của mùa qua, tan ra với những cơn mưa bất chợt trên sân trường và tan ra theo cơn gió heo may dịu dàng trên những vòm lá xanh. Mùa hè khép lại những ngày vui chơi thỏa ...

[Sưu tầm] Ngày hôm qua

Có thể thật buồn, nhưng ngày mai chắc chắn sẽ mỉm cười với bạn. Chỉ cần bạn dũng cảm, giữ chặt niềm tin và tiến về phía nó. Có thể ngày hôm qua của bạn là cả một khoảng không gian ấm áp. Trong quá khứ lấp lánh ấy, mọi thứ đều ngọt ngào quá đỗi, khiến ta tưởng chừng mình không thể thoát ra. Dù hạnh phúc thường ngắn ngủi và mong manh lắm, nhưng ta vẫn gắng sức, vươn đôi bàn tay nhỏ bé của mình ra mong giữ chặt được lấy nó. Nhưng sau cùng, nó vẫn ở lại đó. Ở lại ngày hôm qua. Có thể ngày hôm qua của bạn là cả một miền kí ức yêu thương rực rỡ. Với những kỉ niệm chỉ chạm nhẹ vào thôi đã như muốn vỡ òa. Với những nụ cười và vô vàn giọt nước mắt không tên. Với những cái nắm tay hay những cái ôm thật nhẹ đôi khi ta vẫn vô tình mang theo vào giấc mơ khó dứt. Với những lời nói sưởi ấm ngày đông. Nhưng sau cùng, nó đã ở lại đó. Ở lại ngày hôm qua... Có thể ngày hôm qua của bạn là vị mặn chát cứ đọng lại khóe môi. Khi câu “chia tay” bật ra trong tiếc nấc. Khi ta chấp nhận rời xa...

[Sưu tầm] Tôi đã học được rằng....

Tôi đã học được rằng… lớp học tốt nhất thế giới là ở bên cạnh một người lớn tuổi. Tôi đã học được rằng… khi bạn yêu, thì sự rạng rỡ thể hiện rất rõ trên khuôn mặt bạn. Tôi đã học được rằng… tôi cảm thấy tuyệt vời hơn hẳn về chính mình khi tôi khiến cho người khác cảm thấy tuyệt vời hơn hẳn về chính họ. Tôi đã học được rằng… những gì chúng ta làm cho bản thân mình sẽ chẳng được ai nhớ tới. Nhưng những gì chúng ta làm cho người khác thì sẽ luôn tồn tại. Tôi đã học được rằng… một lời xin lỗi chân thành còn giá trị hơn tất cả số hoa hồng mà tiền bạc có thể mua được. Tôi đã học được rằng… một lời nói nghiệt ngã đã nói ra thì cũng khó lấy lại như những sợi lông mỏng manh bay trong gió mạnh. Tôi đã học được rằng… làm cho mình tử tế thì quan trọng hơn là làm cho mình đúng. Tôi đã học được rằng… bạn không bao giờ nên từ chối món quà từ một đứa trẻ, dù món quà đó có là gì. Tôi đã học được rằng… dù cuộc sống có đòi hỏi bạn phải nghiêm túc đến đâu, nhưng ai...

Như ngày hôm qua....

"Cuộc đời này dù ngắn, nỗi nhớ quá dài Và cũng đã đủ lớn để mong bé lại Như ngày hôm qua ..." ( Cô gái đến từ hôm qua) Những kí ức tuổi thơ trong tâm thức mỗi người hầu như luôn thập đẹp và đáng để nhớ về. Không chỉ nhớ thôi, có những khi ta khao khát mình có một "vé đi tuổi thơ" để trở về những ngày xưa. Phải chăng những "ngày xưa ấy" tốt đẹp hơn bây giờ? Có khi hoàn toàn là không phải. Vậy tại sao ta luôn cảm thấy ngày ấy hình như ta sống vui vẻ hơn? Khi còn bé, mỗi khi ngã đau, khi buồn bực và tủi thân, ta sẽ khóc òa lên nức nở chẳng kịp suy nghĩ những rồi sẽ cười trở lại và nhanh chóng vui vẻ như chưa có chuyện gì xảy ra. Ta cũng sẽ không đến gần, không cố tỏ ra yêu quý một người mà ta sợ hay không thích. Yêu là yêu và ghét là ghét. Ta cũng chẳng bao giờ cân nhắc để che giấu đi những cảm xúc thật sự của mình. Cũng vì thế mà khi còn bé, ta luôn nhìn cuộc đời bằng một đôi mắt háo hức và muốn khám phá. Mọi thứ mới mẻ đều thật thú vị. Ta dường như không...

[Văn học] Cảm nhận hai khổ thơ đầu bài "Vội vàng"

Trong phong trào thơ mới những năm đầu thế kỉ 20, cây bút Xuân Diệu xuất hiện trên thi đàn như "một nguồn sống dào dạt chưa từng thấy ở chốn nước non lặng lẽ này" ( Hoài Thanh). Ông đã đem đến cho thơ ca đương thời một nguồn cảm xúc mới, thể hiện quan niệm sống mới mẻ với những cách tân nghệ thuật đầy sáng tạo. Những bài thơ của ông bao giờ cũng để lại ấn tượng sâu sắc với độc giả cả trên phương diện nội dung và nghệ thuật. "Vội vàng"( rút từ tập "Thơ thơ") là một thi phẩm như vậy. Bài thơ đã thể hiện tập trung sở trường của Xuân Diệu trong việc bộc lộ cái "tôi" và cách cảm nhận thiên nhiên, sự sống của mình, đặc biệt là qua hai khổ thơ đầu. Ngay khi bước vào thi phẩm, ta đã không khỏi ngỡ ngàng và ấn tượng với ước muốn kì lạ của thi sĩ: "Tôi muốn tắt nắng đi...bay đi" Đó rõ ràng không phải là ước mơ của một người khổng lồ "ghé vai gánh đỡ cả giang sơn", cũng không phải là những ngông cuồng của tuổi trẻ, 4 câu thơ là k...

[Văn học] Cảm nhận về khổ đầu bài "Đây thôn Vĩ Dạ" của Hàn Mặc Tử

HMT là nhà thơ lớn của phong trào thơ Mới, hồn thơ mãnh liệt nhưng quằn quại đau thương. Có những vần thơ đau đớn đến điên loạn nhưng cũng có những vần thơ trong sáng đến vô ngần.Ở điểm giao thoa này, HMT có những bài tuyệt bút và "ĐTVD" là một bài thơ như thế.Thi phẩm không chỉ tái hiện một bức tranh đẹp về làng quê Việt mà còn bộc lộ tấm lòng của một con người tha thiết yêu đời, yêu người. Đặc biệt là khổ đầu bài thơ, chỉ có 4 dòng nhưng đã hé mở những cung bậc cảm xúc hết sức tinh tế của nhân vật trữ tình: "Sao anh... chữ điền. " " Vừa mới bước vào thi phẩm, ta đã bắt gặp một câu hỏi đầy ám ảnh: "Sao anh không về chơi thôn Vĩ?". Từ "sao" đặt ở đầu câu như báo trước một sự bất thường, có cảm giác như câu hỏi ấy đã bị dồn nén quá lâu nay bật ra thành những dòng cảm xúc da diết và cháy bỏng. Câu thơ ùa ra đến 6 thanh bằng mà bỗng vút lên 1 thanh trắc ở cuối dòng càng xoáy vào tâm can một cơn lốc dữ dội của niềm khát khao tuyệt vọng. Nh...

[Văn học] Vẻ đẹp khuất lấp của người đàn bà hàng chài và người vợ nhặt

Ai đó đã từng nói “ Tác phẩm nghệ thuật chân chính bao giờ cũng là sự tôn vinh con người qua những hình thức nghệ thuật độc đáo”. Phải chăng vì vậy mà ta có thể bắt gặp nhiều nghệ sĩ có phong cách hoàn toàn khác nhau trên cùng một giao lộ của hành trình kiếm tìm và khám phá vẻ đẹp tâm hồn con người. Kim Lân với truyện ngắn “Vợ nhặt” và Nguyễn Minh Châu với tác phẩm “Chiếc thuyền ngoài xa” là một trường hợp như vậy. Nếu như với khả năng viết rất hay về nông thôn và cuộc sống của người dân quê, Kim Lân xây dựng thành công nhân vật người vợ nhặt qua tình huống truyện độc đáo thì với phong cách truyện đậm chất tự sự-triết lí, Nguyễn Minh Châu đã khám phá ra những nghịch lí trong cuộc sống của người đàn bà hang chài. Qua cả hai tác phẩm, các tác giả đều cho ta thấy được vẻ đẹp khuất lấp của người phụ nữ Việt Nam trong những hoàn cảnh khó khăn. Có thể nói, trong truyện ngắn "Vợ nhặt", nhân vật người vợ nhặt tuy không phải là nhân vật chính nhưng vẫn là một trong ba nhân vật quan t...